Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Quẳng gánh lo đi mà vui sống

Quẳng gánh lo đi mà vui sống
               Người dẫn chương trình giơ cao một  ly nước và hỏi khán giả:
-         Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?
-         Điều đó còn phụ thuộc anh cầm nó trong bao lâu chứ.
-         Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phúc thì không có gì đáng nói, nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả ngày , quý vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng nếu tôi mang nó càng lâu thì sẽ trở nên nặng nề hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy nếu chúng ta cứ tiếp tục gánh nặng nó sẽ càng ngày trở nên trầm trọng, không sớm gì muộn chúng ta sẽ gục ngã.”Điều mà quý vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghĩ ngơi một lát rồi tiếp tục cầm nó lên”

Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghĩ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo.Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu công  việc ngoài cửa.Ngày mai bạn sẽ  nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ hãy giải trí và thư giản.

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Ở hai đầu nỗi nhớ

http://www.youtube.com/watch?v=hSbwioyVE9s&feature=related

Có một không gian nào.. đo chiều dài nỗi nhớ
Có khoảng mênh mông nào.. sâu thẳm hơn tình thương
Ở đâu đây nỗi nhớ, anh mơ về bên em
Ngôi sao như xuống thấp cho.. ta gần nhau thêm
Đêm nghe tiếng mưa rơi,
Đếm mấy triệu hạt rồi
Mà.. chưa vơi nỗi nhớ
Ở hai đầu nỗi nhớ yêu và thương sâu hơn
Ở hai đầu nỗi nhớ nghĩa tình đằm thắm hơn !

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Em ơi, Hà Nội phố

Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Ta còn em một màu xanh thời gian
Một chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ
Hà Nội nét xưa còn đó
 

Hồ Tây trong ánh hoàng hôn lộng lẫy...

Nằm ở trung tâm châu thổ sông Hồng với vị trí địa lý thuận lợi, người dân thông minh thanh lịch, Thăng Long - Hà Nội, trải qua ba triều đại: Lý, Trần, Lê với hơn 800 năm trị vì, mà di tích Hoàng Thành vừa được khai quật là một bằng chứng. Những kiến trúc phương Đông của quá khứ hòa trộn với những kiến trúc phương Tây của hiện tại, những đền chùa cổ kính, những tòa biệt thự, những công trình văn hóa lớn với lối kiến trúc Pháp và rất nhiều công trình nguy nga mới mọc lên tạo cho Hà Nội nét độc đáo của một đô thị vừa cổ kính vừa hiện đại.
 

Nhà thờ lớn Hà Nội mang kiến trúc Pháp...

Hà Nội còn quyến rũ bởi thiên nhiên tươi đẹp với những hàng cây rợp bóng và hồ nước lung linh. Mỗi mùa đều có dáng vẻ riêng. Mùa xuân hoa sữa nở trắng dốc Ngọc Hà. Hè về, hoa sấu ngọt hương, đường Lý Thường Kiệt chói lòa màu phượng đỏ. Thu sang, hàng xà cừ lão đại trên đường Hoàng Diệu thả ngàn lá dát vàng không gian. Mùa đông, những phố cổ trở nên gợi cảm bởi thân bàng trụi lá...
 

Thu Hà Nội...

Ta có thể vui vì Hà Nội đã có những ngôi nhà cao tầng sáng choang cửa kính, nhưng dường như ta cảm thấy vui hơn khi đi một vòng Hồ Gươm để ngắm những cây hoa gạo đỏ, cây lộc vừng chín gốc soi bóng mặt hồ, cây liễu thướt tha buông rèm mượt như tóc người con gái Hà Nội. Cầu Thê Húc như chiếc lược đỏ đưa du khách vào đền Ngọc Sơn trên Hồ Hoàn Kiếm. Những khu phố cổ dù đã bao dầu dãi thời gian nhưng ở đó ta có thể bắt gặp điều gì đó vừa quen vừa lạ nơi những căn nhà được xây dựng cách đây hàng thế kỷ. Dẫu đã nhiều thay đổi nhưng những ký ức xưa, câu chuyện xưa vẫn thoảng như đâu đó trên những mái ngói rêu phong.
 


Khác với những ngôi nhà thường thấy trong các làng mạc cổ xưa của vùng đồng bằng Bắc Bộ, nhà ở đô thị cổ Hà Nội được hình thành từ những sáng tạo kiến trúc của những người thợ trong giai đoạn nửa cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX. Hà Nội - kẻ chợ, vốn dĩ sống cụm thành từng phường hội, kinh doanh chuyên biệt một mặt hàng nào đó, tạo nên các phố có ngành nghề kinh doanh thuộc nền kinh tế thương nghiệp nhỏ riêng biệt, tồn tại bên cạnh khu thành cổ. Chính điều này đã tạo nên một Hà Nội với những phố nghề nổi tiếng: Hàng Bạc, phố Lò Rèn, phố Thuốc Bắc... Chẳng khó khăn gì để gặp những nghệ nhân với đôi bàn tay khéo léo, tài hoa đã làm nên những kiệt tác say đắm lòng người: đúc đồng, chế tác đồ vàng, bạc, sơn mài, gốm sứ, dệt may, tơ lụa, đồ gỗ, mây tre... Ở đất này có nghề gì mà không có những đôi bàn tay tài hoa nghệ sĩ. Chỉ mười phút xe hơi, ta sẽ đặt chân vào làng nghề Kiêu Kỵ với bạc quỳ, vàng quỳ... Sẽ bất ngờ khi lạc vào thế giới của gốm sứ Bát Tràng, ngắm dòng sông trên bến dưới thuyền dập dìu những ghe hàng đầy ắp...
 

Chiều trên sông Hồng...

Nằm ở phía nam của khu hoàng thành xưa, bao quanh bởi những bức tường cổ kính, Văn Miếu, trung tâm Nho giáo và Nho học, nơi đào tạo nhân tài bậc nhất xưa kia đã tồn tại và hiện diện ít nhất 930 năm, hằng ngày tấp nập du khách đến chiêm ngưỡng trường đại học đầu tiên của Việt Nam.


Quốc Tử Giám, trường Đại Học đầu tiên của Việt Nam

Hãy đến với chùa Một Cột bắt nguồn từ giấc mơ lành thấy Phật Quan Âm dắt tay lên tòa sen của vua Lý Thái Tông (1028-1084) hay một phần của Hoàng Thành hoa lệ trải suốt các triều đại Lý - Trần - Lê. Hoặc đơn giản hơn nhẹ bước trên cây cầu Long Biên trăm tuổi nối nhịp sống đôi bờ. Đến và đi, để mà cảm nhận, để thấy lòng mình trầm lại, thư thái như sống trong vòng tay mẹ - vĩ đại mà thân thuộc.
 

Chùa Một Cột uy nghiêm.

Cũng đến lúc chồn chân mỏi gối, kẻ lãng du quay lại khu phố cổ chật hẹp mà ấm cúng ăn một bát phở nóng đến đổ mồ hôi, rồi ngước mắt nhìn lên cái cửa ô cũ kỹ rêu phong. Hà Nội từng có đến 24 cửa ô, nay chìm khuất vào thời gian người ta chỉ còn hay nhắc đến mấy cái tên quen thuộc : ô Cầu Dền ở phía nam, ô Đống Mác gần đấy, ô Quan Chưởng phía đông, ô Yên Phụ phía bắc, ô Chợ Dừa phía tây nam, ô Cầu Giấy phía tây... Cửa ô là nỗi ngậm ngùi chia biệt. Ông Tú, ông Cử tay nải gió đưa qua cửa ô vào kinh thi hội. Cửa ô từng đón đoàn quân chiến thắng, mũ nan dép lốp, tưng bừng nhịp gió đỏ cờ về giải phóng Thủ đô... Ô Đồng Lầm có vải nâu mỏng tang cho tà áo dài phụ nữ tung bay, ô Yên Hòa là cửa mở cho suối hoa đào tràn ngập thị thành.
 

Hoa sưa trắng tinh khôi...

Hằng ngày, những suối rau xanh non lộc, tươi mát ngon lành, những thúng gạo trắng như bông, con gà chân vàng, cùng hoa tươi và muôn ngàn sản vật hào phóng tràn qua cửa ô vào thành phố... Tất cả điều đó làm nên một Hà Nội hào hoa văn vật ngàn năm, để cho kẻ tha hương dẫu rời xa Hà Nội nhưng tâm hồn luôn ở lại.

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Chiếc lá cuối cùng

http://www.youtube.com/watch?NR=1&feature=endscreen&v=lqsjDnHAbHc
Đêm qua chưa mà trời sao vội sáng
Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang
Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá
Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa
Đêm chia ly buồn gì sao chẳng nói
Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi
Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối
Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi
Mộng về một đêm xuân sang
Em thì thầm ngày đó thương anh
Thuyền về một đêm trăng thanh
Xây mộng vàng đậu bến sông xanh
Mộng tràn ngập đêm trăng sao
Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh
Rồi một chiều xuân thơ trinh
Cho lòng mình về với dĩ vãng
Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly uống say lòng còn giá
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa