Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

thơ tình 2

KỶ NIỆM
(Cao Vũ Huy Miên)
Anh xa em thật rồi
bỏ lại sau lưng chuỗi ngày dài mùa hạ
bỏ lại phía sau cả những chùm hoa nở
trên con đường mà chúng ta vẫn thường qua
Anh không hiểu vì sao ta có buổi chiều này
gặp lại nhau và bỗng dưng em khóc
giọt nước mắt, anh làm sao ngăn đuợc
em bây giờ như xa một tầm tay
Em đi về giờ đã có người đưa
anh ngơ ngác để làm rơi cả nón
tháng mười sao trời còn mưa muộn
anh lang thang rồi đứng ở cuối đường
Chẳng có điều gì để trách cứ em
em đã sống cho anh nhiều quá
đốt làm chi những tờ thư cũ
để anh nghe êm ái đến nhường nào
Để mai này anh sẽ yêu ai
tình yêu ấy nghìn lần không đơn giản
tình yêu ấy là chút gì lãng mạn
là hy sinh, là chia sớt trong đời
...Là bây giờ..anh biết đơn côi ...

******************************************
Anh đi rồi nỗi nhớ cũng mang theo
Bỏ sau lưng cả con đường nắng nhạt
Lá thu vàng trong heo may xao xác
Gọi đông về ghé bên cửa chiều nay
Em đứng nhìn mà chẳng dám đưa tay
Sợ chạm phải nỗi đau miền kí ức
Em buông tay nghe trái tim thổn thức
Mảnh trăng vàng bỗng vỡ vụn, cong vênh
Muốn một lần được thét gọi tên anh
Trong ngàn lần cái đắn đo không thể
Cứ buộc mình vào bao điều giáo lễ
Để nỗi đau trong đêm lại trở mình
Ôi cuộc đời sống một kiếp bình sinh
Cứ ngập chìm trong cái vòng luẩn quẩn
Bão tan rồi dẫu vẫn còn dư chấn
Lắng đọng rồi ... mầm xanh sẽ hồi sinh
sưu tầm
************************
... Có lúc nào đó, ở hai chốn lặng thinh
Ta ngồi uống những giọt riêng ngọt đắng
Hai quán cá phê xa, với hai tâm hồn vắng
Chẳng có sợi chỉ nào cột ta lại gần nhau ...
*************************************
VÔ TÌNH
Puskin
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau

Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau

Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi
***********************
Cảm Ơn Đời Cho Em Có Anh

Em cảm ơn đời đã cho em được yêu
Được chia xẽ với những gì anh có
Được ước mơ và ngày đêm được nhớ
Đến một người yêu nhất -chính là anh !
Nếu bảo rằng :tình xa cách là tình rât' mong manh
Em bác bỏ vì tình mình không thê'
Dẫu cách xa
ta vẫn lục tìm cả khoảng trời dâu bể
Để cùng nhau thắp lửa ấm yêu thuong
Trăng dù khuyêt' ,hay khoảng trô'ng chông chênh
Hay câu thơ có nữa đời hụt hẫng
Hoặc cung đàn lỡ cung trầm dâu' lặng
Thì đôi mình vẫn vẹn nghĩa nghe anh
Em cảm ơn đời cho em có được anh
Em hạnh phúc và mãi hoài hạnh phúc
Muô'n nói cùng anh trọn đời ,
câu em thích nhất :
"Em yêu anh ! Yêu trọn vẹn cuộc đời ! "
(ST)

Xa Nhau rồi

Bởi em khờ hay vì anh phản bội
Chút ân tình trao vội bỏ đi
Hứa thật nhiều nhưng giờ có đưỢc chi ?
Em oà khóc giữa giòng đời bạc bẽo
Anh đưa tay bảo ta cùng móc nghéo
Em nào ngờ tình hai nẻo ta chia
Để rồi nay em nước mắt đầm đìa
Đứng trong theo một mối tình xa khuất
Em trách anh ? hay vì sao ấm uất ?
Em từng nhìn đời bằng hạnh phúc vui tươi
Anh đan tâm dập tắt mất nụ cười
Dang tay rộng đón phương trời xa lạ
Giám trách ai, em là người thua thiệt
Yêu một lần tim vạn nhát thương đau
Em lầm tưởng trong giây phút ngọt ngào
là tình yêu của vĩnh hằng vĩnh cửu ...
Đêm tàn canh, em thức hoài không ngủ
Anh dửng dưng quay mặt bước càng xa
Em gằng lòng "nước mắt là ngọc ngà"
Nhưng te tái, lòng đau ôi nát dạ !!!
(ST)

Mộng vỡ tan

Đường tình ai nỡ bẽ đôi
Để cho giấc mộng vỡ rồi còn đâu ?
Tại em cuộc sống cơ cầu
Hay anh ham lợi sàng giàu mà ra
Tại vì em chẳng xa hoa
Hay anh cứ chóng mặn mà đổi thay
Tình yêu anh cứ cho vay
Tình em anh lại đắng cay xé vò
Tình nào lấy thước so đo
Để duyên ta lỡ chuyến đò sang ngang
Ngày mai cách biệt ngút ngàn
Chúc anh tìm được vợ sang, vợ giàu
Em đi trời đổ mưa ngâu
đành thôi cất bước qua cầu đoạn ân
Thôi thì ta chớ chùng chân
Thương nhau chẳng đặng duyên phần đấy thôi
Em nào giám trách chi trời
Than vang chi bởi phận đời hẩm hiu
Cô đơn lặng lẽ đã nhiêu
Bao năm quen thói hiểu đời làm thinh
Bởi em chẳng đẹp chẳng xinh
Có thương .. thì cũng .... tự mình đơn phương
(ST)

Chẳng thể nào anh lại giấu được em
Chẳng thể nào anh lại giấu được em
Em hiểu cả qua ánh mắt anh nhìn người con gái ấy
Một chút đam mê,một chút thôi nhưng bỗng cháy
Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em
Một chút thôi ngỡ là sẽ quên
Nhưng sau tia chớp trời chẳng còn bình lặng
Bão tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững
Khi anh thẫn thờ ngay cả lúc có em
Chẳng có gì để mà em ghen
Em biết thế vì anh vẫn luôn đúng hẹn
Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến
Nhưng trong sâu thẳm lòng mình em đã biết mất anh
Nói đi anh hôm nay trời rất xanh
Gió rất nhẹ, nắng vàng con đường nhỏ
Em vẫn mong trời đẹp thế cho mỗi lần mình gặp gỡ
Ngay cả là ngày mình sẽ nói xa nhau
Em sẽ buồn nhưng ko giận anh đâu
Em sẽ khóc mà ko hề hờn trách
Sẽ tự lau đi và tự lau nước mắt
Như em sẽ làm cho những ngày sau
Em thà một lần thực sự đớn đau
Một lần khóc nhưng một lần hạnh phúc
Bởi em biết anh đã một lần thành thật
Đã một lần anh đã vì em
Em đã buông tay hạnh phúc đã vỡ tan
Nhưng em biết nó đã từng hoàn hảo
Bởi em ko thể nâng niu gìn giữ
Một cái gì đã rạn nứt từ lâu

HUYỀN THOẠI MỘT TÌNH YÊU

Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy
Giá được anh hẹn hò, dù phải chờ lâu biết mấy
Em sẽ chờ,
Như thể một tình yêu
Em sẽ chờ như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xưa mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thủa trước
Sắc cầu vồng chấp chới phía trời xa
Em sẽ chờ như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau
Em ở hiền em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải trầu đâu mà trầu dập mới cay
Em vẫn chờ vẫn đợi vẫn say
Ngâu xa nhau có ngày Ngâu gặp lại
Kim Kiều lỡ duyên nhau cũng có ngày quan tái
Em vẫn chờ, vẫn đợi
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu

Không đề !!!

Đã bao lần em cố để quên
Để nhận về nhiều hơn là nỗi nhớ
Bài thơ buồn như bài thơ còn dang dở
Hoa sữa ngậm ngùi theo những dấu yêu
Có thể em đã yêu anh quá nhiều
Đến mức tưởng chừng không thể yêu ai hơn được nữa
Mà anh lại trao em một tình yêu xẻ nửa
Một nửa hao gầy, một nửa mong manh...
Mình chia tay vì em, hay vì anh?
Vì anh vô tâm hay vì em cố chấp?
Em kiêu hãnh ngẩng đầu mà khóc
Nhìn bầu trời sập nát giữa hoàng hôn.
Em làm bạn với nỗi buồn và sự cô đơn
Run rẩy khóc mỗi lần xem nhật ký
Hạnh phúc đắt hơn ngàn lần em vẫn nghĩ
Nhưng một nửa thôi em cũng chối từ....
(ST)

Không Tin Nữa
Không thể bảo lòng mình tin được nữa
Bao lần rồi, em bán rẻ tình tôi
Đất đã lở và cây oằn đã gãy
Giấc mơ nào còn nằm lại chưa trôi?
Em năm xưa gọn gàng tay thiếu nữ
Tôi ngỡ mình chết ngạt giữa cuồng mê
Nhưng không đâu, trái tim say vừa tỉnh
Chẳng còn nghe lời sáo rỗng em thề
Một đại dương, hai bên bờ tối, sáng
Mặt trời hồng có lúc cũng sang đây
Dẫu tôi dại lần mò trong mù quáng
Vẫn chưa điên chụp bóng giữa ban ngày
Cứ nói đi! Cứ buông lời ngon ngọt
Chỉ vì tôi vị giác trót hoài nghi
Nên không ngại em lừa bằng mật đắng
Có lạ gì giọng điệu ấy lâm ly
(ST)
Đừng Khơi Vết Tình Buồn

Nếu có lúc em thấy mình hụt hẫng,
Trên dốc đời, dò bước lạ chông chênh,
Xin em nhớ đừng bao giờ nhìn lại,
Một đoạn đường em đã vội muốn quên.
Ta cất kỹ chút tà dương vô lự,
Chờ mai này thắp sáng lại hoàng hôn,
Xin đừng mang gió mưa về hiu quạnh,
Khơi lại trong ta những vết tình buồn.
Một nửa hồn say, nửa hồn vẫn tỉnh,
Ta giữa cuộc vui, ngất ngưỡng môi mềm,
Mà trong thâm sâu lòng đau nặng trĩu,
Tựa khối băng ngầm ép ngộp buồng tim.
Nên ta sợ lắm lời em như thật,
Len lỏi tâm tư gậm nhấm dần mòn,
Hãy để ta mang đôi điều hoài niệm,
Một thoáng ân tình vướng nợ đa đoan.
(ST)

 

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Thơ tình hay

BÀI THƠ ĐÔI DÉP
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
Ngốc à!
Ngốc à !
Nhớ lắm Ngốc ơi
Yêu nhau mà phải hai nơi ,
thiệt buồn
Cồn cào ,da diết ,nhớ nhung
Thương yêu chất ngất ,ngập lòng
Ngốc ơi
Ngốc à !
Không nói thì thôi
Nói nhớ
càng nhớ
nhớ rồi...
nhớ thêm !
Hoa xoan rơi rụng bên thềm
Họa mi chẳng hót...
buồn tênh ,
Ngốc à.
Tình yêu đâu phải thoảng qua
Nên xa ,em vẫn yêu mà ...
Ngốc ơi

***********************
Anh hãy trở về
- Olga Bergon- ( Thơ dịch)

Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn hư ảnh
Anh một thuở như cuộc đời - như chim - như nắng
Như tuổi thanh xuân - như hạnh phúc vô bờ
Anh bây giờ đã ở rất xa
Khoảng cách bao la xoá nhòa hình dáng
Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm
Chẳng thể nào cháy lửa nữa đâu anh
Chỉ mình em có lỗi - chỉ mình em
Vì đã vội buông anh ra quá sớm
Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh
Ôi lòng khát thèm chẳng thể nào nguôi
Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn hư ảnh
Anh một thuở như cuộc đời-như chim-như nắng
Như tuổi thanh xuân-như hạnh phúc vô bờ

Ru nắng chiều đi qua

Hãy khóc đi em đừng dối trái tim mình
Đau đớn lắm, phải không?Chiều vừa đi qua ngõ
Nắng cuối cùng tìm điều gì trong cỏ
Hay cũng buồn giấu nuối tiếc xa xôi?
Hãy khóc đi em để tìm được chút bình yên dẫu nhỏ nhoi
Là tất cả,anh và yêu thương ấy
Giếng có sâu đợi nước trong sẽ nhìn thấy đáy
Thành kỷ niệm rồi cách xa nhiều vẫn có một niềm tin
Hãy khóc đi em làm sao được lãng quên
Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy
Cơn bão qua đi cứ dày vò nhau mãi
Nước mắt rơi thành bài hát cho anh
Hãy khóc đi em đừng ném mình cho bóng đêm
Trốn trong đó và thấy mình bé nhỏ
Em đã dám yêu bằng tưng hơi thở
Hơi thở cho anh và hơi thở cho em
Hãy khóc đi em nỗi nhớ có thành tên
Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá
Phố vẫn thế- ngác ngơ và xa lạ
Dẫu thêm một người cũng chống chếnh một bên
Hãy khóc đi em không vì tiếc những gì đã trao anh
Chỉ đơn giản vì em muốn khóc
Anh đi qua em lặnh im và chân thật
Chiều cũng buồn khi nắng đã dần xa
NGÀY HÀ NỘI KHÔNG ANH
Em sợ những ngày chiều Hà Nội vắng anh
Mưa bất chợt chỉ một mình em ướt
Ở nơi ấy trên dòng đời xuôi ngược
Anh có vô tình nhớ đến Hà Nội không?
Em sợ những chiều Hà Nội vào đông
Con đường vắng những bước chân thong thả
Người trên phố vẫn đi về vội vã
Em một mình trông ngóng đến nơi xa
Anh có nhớ Hà Nội những ngày qua
Chiều bất chợt, những cơn mưa bất chợt
Đông dai dẳng những nỗi buồn dai dẳng
Phố đông người vẫn thiếu bước chân ai
Em vẫn đi trên đoạn đường dài
Đến lối rẽ mới thấy mình ngơ ngác
Con đường cũ thân quen vẫn lá rơi xào xạc
Tất cả lại vô tình xa lạ với em

QUÊN
Lạnh không anh những ngày tháng xa nhau
Em xin lỗi những lúc không còn nhớ
Em xin lỗi có lúc không trăn trở
Gió yếu rồi thuyền đi nổi không anh?
Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên
Em lơ đãng và rồi quên đi đấy
Không phải quên anh, mà quên mất nhớ
Quên mất buồn, quên mất cả tương tư.
Đừng trách em, em không phải thờ ơ
Không phải quên anh, anh biết rồi anh nhỉ
Khi lỡ gần ai một buổi chiều, em nghĩ
Giá được gần anh, dù chỉ một buổi chiều !
Anh thấy không, em vẫn biết nhớ nhiều
Không phải quên anh, không quên đâu anh nhỉ
Nếu tiếng em cười chiều nay hơi hoan hỉ
Không phải em vui khi mình phải xa nhau.
Anh biết mà, em không phải quên đâu....

Em có khóc đâu anh ?...
Đó là nụ cười tan ra đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng niềm đau

Đừng trách em khi mình chẳng đến được với nhau ...
Tình yêu có thật nhưng mong manh quá
Giữa cuộc đời ngổn ngang giông tố ,
Trái tim em không đủ sức đối đầu ...

Rồi thời gian sẽ qua đi rất nhanh ,
Anh sẽ có những mối tình nồng nàn khác
Chỉ có em khi thu về man mác
Phút cô đơn em lặng lẽ mỉm cười ...!!!

HUYỀN THOẠI MỘT TÌNH YÊU
--Đàm Thị Lam Luyến--
Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy anh đã chia tay với người con gái ấy
Giá được anh hẹn hò, dù phải chờ lâu biết mấy
Em sẽ chờ,
Như thể một tình yêu
Em sẽ chờ như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xưa mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thủa trước
Sắc cầu vồng chấp chới phía trời xa
Em sẽ chờ như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau
Em ở hiền em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải trầu đâu mà trầu dập mới cay
Em vẫn chờ vẫn đợi vẫn say
Ngâu xa nhau có ngày Ngâu gặp lại
Kim Kiều lỡ duyên nhau cũng có ngày quan tái
Em vẫn chờ, vẫn đợi
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu

KHÔNG PHẢI AI CŨNG CÓ
NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ
Xin em đừng nặng lời trách nhau
Nụ hôn ấy đâu chỉ là phút giây nông nổi
“ Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối”
Anh có hơn chi tuổi trẻ dại khờ
Đừng bên anh chỉ như một giấc mơ
Xin hãy tin những bản tình ca anh hát
Trái tim anh chỉ mình em định đoạt
Chẳng thể nào có người diễm phúc sau em
Đừng tự ti như thế nữa đi
Anh biết sự cao thượng trong tình yêu nơi em là có thật
Nhưng nếu thiếu nhau thì còn gì để mất
Lòng tốt kia khiến người khác đau lòng
Dẫu ngàn lần anh vẫn nói vậy thôi
“ Anh yêu em” và cứ là thế đấy
Đừng nghĩ ai cũng có những phút yếu lòng như vậy
Đến trong nhau bằng những dối lừa

 Tự hát
Xuân Quỳnh
Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh đi với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em
Em trở về đúng nghĩa với trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của  tin yêu
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.
Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.



ĐÚNG NGHĨA TÌNH YÊU
Phạm Mạnh Hà
Anh sợ rằng tình yêu ấy mong manh.
Và biết đâu chừng một ngày kia lại trở thành cổ tích.
Dẫu không muốn ở hai đầu khoảng cách.
Anh:"Vạn lý trường thành ...xa mãi bến bờ em "
Chẳng thể nào em hiểu được cho anh.
Những nhớ nhung đợi chờ mòn mỏi.
Cả nỗi hoài nghi và niềm tin oà vỡ.
Chuyện của một người ... Muôn thủa phải không em?
Anh muốn được yêu! Đơn giản chân thành.
Bằng mắt, bằng môi, bằng nồng nàn tay siết.
Đời sống tận cùng nào phải anh không biết.
Nhưng anh muốn chúng mình đúng nghĩa với tình yêu.
EM LÀ ...
Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng
Soi đời anh ngọt lành
Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống
Em là từng đợt sóng
Ôm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh
Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả
Em là bông lan đá
Hương tỏa ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
Trăng sáng ôm mênh mông
Em là dòng suối xanh
Những buổi chiều anh tắm
Em là ráng hòang hôn
Những buổi chiều anh ngắm
Trong mắt em sâu thẳm
Anh thấy cả đất trời
Cách xa tình vẫn đẹp
Có phải không em ơi ?
LỜI CỦA MẮT
Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìn
Phút hiểu anh cũng là phút ấy
Vì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy
Vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều.
Có lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ lời yêu
Em chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấy
Đừng hỏi em không nhìn sao thấy
Cho em hỏi một lời:"sao anh cứ nhìn em?"
BÀI THƠ KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ...
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi,em vội vã,em yêu...
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình... không thể
Sao hôm _Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anhmột tình yêu ...không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu?
SẮC TÍM DẠI KHỜ
Anh có thể là chỗ dựa của em không?
Em yếu đuối nên cần che chở
Em hay vấp nên cần nâng đỡ
Em dại khờ nên chẳng biết lo toan
Em đem cả cuộc đời phó mặc cho anh
Dù may rủi thôi cũng đành cam chịu
Yêu thương ơi,chắc rồi anh sẽ biết
Khi yêu em anh sẽ khổ rất nhiều
Nếu có thể sương tan vào cỏ
Thì em tin cỏ sẽ rất xanh
Nếu có thể em tin vào anh
Thì em tin anh cũng xanh nhu cỏ.
GIỮA HAI CHIỀU QUÊN NHỚ
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh
Trái tim đa mang trở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.
Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chẳng thấy
Nửa của tôi ơi, anh là ai vậy
Sao để tôi tìm tìm mãi tên anh?
Chiều dần buông thành phố vào đêm
Ngọn cỏ hàng cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nữa của mình hay nữa của ai kia?

Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Không có anh tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa cùa riêng mình

Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên đôi lúc tưởng như mình đã gặp
Nửa của mình nào phải của mình đâu

Không phải của mình..chẳng phải nữa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai khi tìm nửa của mình
**************************
Tôi tìm anh,tôi đã đi tìm
Và vẫn biết trên đời này đâu đó
Anh cũng tìm... tìm tôi như vậy
Chỉ có điều mình chưa nhận ra nhau...
Nếu tôi biết đó là lần cuối
Ngắm nhìn em bên gối ngủ say
Tôi sẽ xiết chặt tay em trong vòng tay hơn nữa
Và cầu mong thánh thần hãy hiểu biết về tình yêu
Nếu tôi biết đó là lần cuối
được nhìn em quay gót bước đi
Tôi sẽ giữ và cầm tay em thật chặt
Và trò chuyện để em nán lại bên tôi
Nếu tôi biết đó là lần cuối
Mỗi cữ chỉ và lời nói của em
Tôi sẽ mỡ rộng kí ức tâm hồn
Để ghi nhớ trong long tôi mãi mãi
Nếu tôi biết đó là lần cuối
Tôi sẽ dành thời gian đọc ánh mắt em
Và nói rằng “ tôi yêu em nhiều lắm “
Thay vì lặng im chắc em biết lâu rồi
Nếu tôi biết đó là lần cuối
Được chia sẽ xúc động cùng em……
Cứ ngỡ mình sẽ còn nhiều dịp nữa
Nên để thời gian trôi qua, trôi qua
Tin chắc rằng mình còn có ngày mai
để bù đắp những tháng ngày trước đó
Và cứ nghĩ cơ hội luôn hào phóng
Còn nhiều dịp để sữa chữa lỗi lầm hôm qua


Thuở yêu em Puskin
Có một thời anh đã trót yêu em

Dường lửa tình yêu trong tim chưa tắt

Chỉ muốn giữ cho hồn em trong vắt

Anh lặng chôn tình riêng ấy trong lòng

Cô đơn nỗi buồn, vô vọng niềm mong

Nghiệt ngã ghen tuông từng vắt anh kiệt sức

Tình đằm thắm, tình chân thành day dứt

Cầu chúa cho em người tình, yêu như chính tình anh”

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Hình ảnh làng quê đẹp

Thăm ngôi làng không có đường cái ở Hà Lan

 Thăm ngôi làng không có đường cái ở Hà Lan Nếu bạn muốn tìm đến một nơi thật thanh bình để thư giãn, thì ngôi làng nhỏ mang tên Giethoorn chính là một địa điểm lý tưởng dành cho bạn.
Ngôi làng độc nhất vô nhị này thuộc tỉnh Overijssel của Hà Lan. Được thành lập bởi một nhóm đào tẩu từ khu vực Địa Trung Hải khoảng năm 1230 sau Công nguyên, Giethoorn chỉ thực sự trở nên nổi tiếng vào năm 1958 khi nó xuất hiện trong bộ phim Fanfare của nhà làm phim người Hà Lan – Bert Haanstra.
Giethoorn có thể được coi là ngôi làng yên bình, thơ mộng nhất trên thế  giới vì nó nổi hoàn toàn trên mặt nước, không có đường cái. Phương tiện giao thông duy nhất dành cho người dân địa phương cũng như khách du lịch đến với vùng đất nên thơ này là giao thông đường thủy. Muốn thăm thú khung cảnh đẹp như tranh của Giethoorn với những ngôi nhà mái lợp bằng sậy, bạn có thể chèo thuyền dọc các con kênh hoặc đi bộ qua những cây cầu vòm bằng gỗ.

Giethoorn được mệnh danh là Venice của Hà Lan
Thăm ngôi làng không có đường cái ở Hà Lan
Đây là địa điểm rất hút khách du lịch
Thăm ngôi làng không có đường cái ở Hà Lan
Mái nhà không lợp bằng ngói

Thăm ngôi làng không có đường cái ở Hà Lan
Đến với Giethoorn, bạn sẽ không còn nghe thấy tiếng động cơ hay tiếng còi xe réo inh ỏi

Thăm ngôi làng không có đường cái ở Hà LanThăm ngôi làng không có đường cái ở Hà LanThăm ngôi làng không có đường cái ở Hà LanThăm ngôi làng không có đường cái ở Hà Lan
Người dân trong làng cũng đi lại bằng thuyền, xe cộ đều để ở bên ngoài
Thăm ngôi làng không có đường cái ở Hà Lan

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Ảnh con gái chụp cho mẹ nè!

Trong nhà yêu nhất là cái bếp này đấy vì nó làm mình phát tướng vì suốt ngày chế biến các món ăn,ngon
quá ko thể nào ăn kiêng được!!..hihi